Thư tình [40]

Tiêu chuẩn

Tên gốc : Cấp Tần Thúc Đích Thư Tình (给秦叔的情书)

Tác giả : Thanh Vân Đãi Vũ Thì (青云待雨)

Edit: Đông chí

Beta: Tân sinh

Chương 40:

Đến lúc này, Sở Dịch mới biết Tần Hữu là người như thế, ngay cả bị thương nặng hay ngã xuống cũng sẽ không thật sự được thanh tịnh.   

Hai ngày sau đó, người tới thăm bệnh Tần Hữu nối liền không dứt, có người là tới thăm, có người mang theo công việc quan trọng tới để hắn tự mình phê duyệt, nhìn ra được Tần lão gia tử rất coi trọng Tần Hữu – người cháu trai duy nhất này, phần lớn thời gian đều sẽ ở lại bồi hắn.

Thời gian để Sở Dịch đơn độc nói một câu với Tần Hữu cũng không có.

Buổi sáng ngày thứ ba, nghe nói Tần Hữu đã có thể xuống giường, cậu vội vã ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc của Tần Hữu, tựa hồ đang cùng người nào đó trò chuyện.

Phòng bệnh bên ngoài chỉ có mình cậu, Sở Dịch ở bên ngoài nhìn vào trong, chênh chếch tầm mắt nhìn qua cửa sổ.

Cậu nhìn thấy trong gian phòng nhỏ bên ngoài, cách đó không xa là khu vực phòng bệnh, Tần Hữu mặc quần áo bệnh nhân, ngồi trên xe lăn, chân trái bó bột.

Mà trên ghế sa-lông dành cho khách đến thăm, có một đôi nam nữ trung niên, ở giữa bọn họ là một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái ấy mặc một bộ váy liền, trang điểm tinh tế, diện mạo tỏa sáng, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ mê người.

Thần sắc Tần Hữu vẫn chìm túc, lạnh lẽo, cứng rắn như thường ngày, đôi mắt đen kịt thâm thúy có đôi chút hòa hoãn do duy trì giáo dưỡng cơ bản cùng khách sáo, cơ bản không có một giây nào dừng lại trên người cô gái.

Thời điểm hắn nói chuyện, hai gò má trắng nõn của cô gái đỏ lên.

Tần lão gia tử đưa lưng về phía Sở Dịch, Sở Dịch không nhìn thấy sắc mặt ông, nhưng từ bóng lưng cùng tiếng nói chuyện mơ hồ, có thể đoán được đề tài của ông tựa hồ vẫn luôn vòng tới vòng lui giữa cô gái nọ và Tần Hữu, Sở Dịch thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười khi ông nói chuyện này có bao nhiêu ý tứ sâu xa.

Kỳ thực cũng chỉ là tình cảnh tới thăm bệnh, đừng nói biểu hiện, Tần Hữu ngay cả khóe mắt, lông mày, thần sắc, bất luận là gì cũng không tìm được chi tiết nhỏ nào mang tia ám muội, nhiều nhất cũng chỉ là người bên ngoài có mục tiêu đó mà thôi.

Nhưng, coi như sớm đã có đáp án, ngực Sở Dịch vẫn đau mãnh liệt, thời khắc này, cậu biết rõ, hình ảnh đó mới là con đường vốn dĩ của Tần Hữu.

Đây mới là đường ngay thẳng đối với đại đa số người, còn cậu, chỉ là trong thời điểm Tần Hữu không tỉnh táo mà đi chệch đường mà thôi.

Đúng vào lúc này, ánh mắt Tần Hữu đảo qua ngoài cửa sổ, lướt về phía cửa, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Sở Dịch liền đứng không nhúc nhích, ánh mắt buộc chặt giữa không gian an tĩnh mà đối diện.  

Trong khoảnh khắc cuồn cuộn, ánh mắt Tần Hữu cấp tốc bình tĩnh lại, sau đó, con ngươi đen đặc lại trở về vẻ an tĩnh giống như cơn gió nhẹ giữa đêm đen ngoài khơi xa.

Sở Dịch cảm thấy bản thân giống như đã lênh đênh trên vùng biển quá lâu, dù dưới mặt nước vẫn luôn thường trực những nguy hiểm rình rập, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy rằng vùng biển đó thật ấm áp, yên bình.

Giống như, có thể thay cậu, gánh chịu mọi khó khăn, nguy hiểm, phong ba của cuộc đời.

Bốn mắt yên lặng quấn quýt trong vài giây, rất nhanh, Sở Dịch chậm rãi tạo nên nụ cười tối nghĩa.

Cậu nhìn thấy lông mày Tần Hữu hơi nhảy một cái, trong mắt tựa hồ lóe lên vẻ bất nhẫn.

Trước khi cả người Tần Hữu trở nên mơ hồ trong tầm mắt cậu, Sở Dịch đưa ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Cậu lênh đênh tại vùng biển này cũng đã quá lâu rồi, hiện tại, đã tới lúc lên bờ.

Mấy phút sau khi Sở Dịch về phòng, Yến Thu Hồng tới.

Sở Dịch lúc đó đang ôm đầu gối ngồi trên giường sững sờ, lúc nhìn thấy Yến Thu Hồng mới vội vàng giơ tay xoa mặt, thân thể hơi động, chân lập tức bước xuống giường.

“Ai?” Yến Thu Hồng liền vội vàng tiến lên ngăn cậu, cười nói: “Ngồi đi, như thế nào được thì thế đó, khiến cậu bệnh mà còn phải câu nệ như vậy, trong lòng tôi cũng không dễ chịu.”

Nhưng Sở Dịch vẫn kiên trì đứng dậy.

Hai người ngồi trên ghế sa-lông bên cửa sổ hàn huyên vài câu, vẫn chưa nói tới đề tài chính.

Nhìn tình huống này, Sở Dịch liền đoán Yến Thu Hồng có thể là tới chỗ cậu, chờ khách của Tần Hữu rời đi.

Ai biết trầm mặc một hồi, Yến Thu Hồng nói, “Sở Dịch, tôi dự định mở công ty riêng, địa chỉ công ty cũng đã chọn xong, tại đế đô, cậu có muốn đi cùng tôi không? Tôi có thể bảo đảm cung cấp cho cậu những tài nguyên mà so với công ty hiện giờ của cậu đều tốt hơn.”

Sở Dịch đột nhiên sững sờ, đến nửa ngày mới mở miệng nói tiếp, “Hợp đồng giữa tôi với công ty chưa tới hạn, lại nói, chị Nhàn vẫn luôn chăm sóc tôi.”

Yến Thu Hồng cười cười, “Thẳng thắn nói, người đại diện của cậu tôi cũng muốn thuê về, hợp đồng chưa tới hạn, cho bọn họ phí bồi thường vi phạm hợp đồng là được rồi, tôi bỏ thêm một chút, cuối cùng vẫn là cậu kiếm về cho tôi, tôi cũng không mất gì, không phải sao?”

Sở Dịch không lên tiếng, một lúc lâu mới thốt ra một nụ cười tối nghĩa.

Mùa hè năm nay đang lặng lẽ đến, Sở Dịch tắt máy điều hòa trong phòng bệnh, đem sơ mi mặc lên người, cảm nhận được cái nóng liền lấy lại tinh thần, đã là tháng sáu rồi.

Lúc cậu đi tới phòng bệnh của Tần Hữu, Tần Hữu cùng Tần lão gia tử đều đang ở, Sở Dịch cười với bọn họ, hỏi thăm một chút, sau tán gẫu vài câu, sau đó nói với Tần lão gia tử: “Trời bên ngoài không nóng lắm, hay là cháu đưa chú Tần ra ngoài hóng mát một chút?”

Tần lão gia tử híp mắt lại, rất vui sướng nhận ra điều gì, ngay lập tức tươi cười rạng rỡ.

Ông trên dưới đánh giá Sở Dịch, hỏi, “Thân thể cậu khôi phục rồi sao?”

Tần Hữu không lên tiếng, chỉ là ánh mắt không hề chớp mắt nhìn về phía Sở Dịch, chú Tần, hai chữ đơn giản như vậy, nhưng lại giống như mọi thứ quay lại điểm ban đầu vào thời khắc Sở Dịch bước ra khỏi cửa.

Sở Dịch, đã rất lâu không có gọi hắn như vậy.

Ngày này ánh mắt trời rất đẹp, vườn hoa phía sau bệnh viện phi thường yên tĩnh, vườn hoa dựa vào ngọn núi vắng, bên tai thi thoảng truyền tới tiếng chim hót.

Tần Hữu ngồi trên xe lăn, Sở Dịch đẩy hắn đi trên con đường mòn xuyên qua vườn hoa, ven đường đều là cây cối, hoa cỏ xanh tốt, đầy đủ màu sắc.

Sở Dịch nhìn quanh, mọi thứ tốt đẹp đều giống nhau, thời điểm nở rộ đều vô cùng tráng lệ, thời điểm tàn phai lại càng thêm bi thương.

Cậu rũ xuống mi mắt, một lát sau liền nâng lên, hít sâu một hơi, “Bây giờ là đầu hè. Năm ngoái, đầu mùa hè, chú đang làm gì?”

Cánh tay Tần Hữu khoát lên tay vịn, hơi nghiêng đầu, hắn muốn hoàn chỉnh, tường tận trả lời câu hỏi này của Sở Dịch.

Nhưng trong đầu chuyển một vòng, lại phát hiện hắn bất luận sự kiện đặc biệt nào cũng không nhớ nổi.

Không phải đầu mùa hè năm ngoái, mà là từ sau khi mẹ hắn qua đời cho tới khi lần thứ hai gặp Sợ Dịch, suốt hai mươi năm đó, cuộc đời hắn vẫn luôn là một hình thức đồng nhất.

Vì trách nhiệm gia tộc mà bôn ba bận rộn, thời điểm nhàn rỗi đều một thân một mình, cũng là thật hưởng thụ loại yên tĩnh cao ngạo kia.

Trằn trọc nhiều lần, hè qua đông đến.

Nhưng, Sở Dịch xuất hiện giống như đột nhiên khuấy lên một hồ nước bình lặng, sau đó gây nên một trận sóng nước mãnh liệt, dao động thật lâu cũng không lặng.

Tư vị này, hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua, hết thảy đều khiến hắn không kịp chuẩn bị, nhưng hắn dĩ nhiên lại có thể thích ứng nhanh đến vậy, thậm chí, chưa từng có một tia chống lại hay ghét bỏ.

Tần Hữu đấu tranh tâm lý tới mức không chịu nổi, rất nhiều lời kẹt ở cổ họng, vì vậy, giọng nói của hắn tối nghĩa, đem vấn đề này ném về cho Sở Dịch: “Cậu thì sao?”

Ánh mắt Sở Dịch vốn tối nghĩa liền tối sầm lại, mùa hè năm ngoái, lúc ấy chính là khi cậu vừa thông qua buổi chọn vai của “Tuyệt đại phong hoa”.

Khi đó, cậu vẫn còn bên cạnh Bùi Thành Uyên.

Nếu không phải gặp được người thích hợp, thật sẽ không biết, bản thân trước đây đã sai như thế nào.

Cậu gặp Tần Hữu, dùng hết vận may cả đời, ngẫu nhiên gặp lại, thời điểm quen biết giống như quá ngắn ngủi, nhưng, gặp được hắn, mọi cực khổ trước đây của cậu đều đáng giá.

Sở Dịch dừng lại, ánh mắt ảm đạm, cậu đột nhiên dừng lại, vai Tần Hữu khẽ run lên.

Trong chốc lát, Sở Dịch đi tới trước người Tần Hữu, sau đó, trước đầu gối hắn mà chậm rãi ngồi xổm xuống, tay nắm chặt bàn tay Tần Hữu trên tay vịn.

Sở Dịch ngước đầu, đôi mắt cố chấp nhìn hắn, vành mắt rất nhanh liền có chút đỏ.

Trong trầm mặc, bọn họ nhìn nhau tưởng như rất lâu, lâu đến mức muốn đem khoảnh khắc này biến thành vĩnh cửu, giống như tại đây, lặng lẽ trao nhau ánh mắt, không nói lời nào, cùng nhau đi xong quãng đường đời này.

“Chú Tần… tôi phải đi…” Sở Dịch rốt cục vẫn đem lời nói ra khỏi miệng.

Sở Dịch đè thấp giọng có chút khàn khàn, rất gian nan mới nói xong một câu ngắn ngủi này.

Trong giây phút này, Tần Hữu cảm thấy giống như có cái gì cắn chặt trái tim của hắn, không ngừng xé rách.

Rõ ràng là chuyện hắn hi vọng phát triển, nhưng, khi thời khắc này thật sự tới, hắn mới biết điều mình phải gánh chịu lại mãnh liệt tới mức nào, đau đớn ra sao.

Tần Hữu dùng khí lực rất lớn mới áp chế được sự trỗi dậy trong lòng.

Lời ra khỏi miệng, giọng nói so với Sở Dịch càng khàn hơn:

“Cậu… Đi đâu?”

Cậu có thể, đi đâu?

Vốn là một cái người phiêu bạt như bèo trôi.

Hắn an bài mọi chuyện thông qua Yến Thu Hồng, Sở Dịch lại từ chối uyển chuyển, nhưng lại kiên định như vậy.

Sở Dịch rũ mắt xuống, hồi lâu mới nâng lên, rung động nơi khóe môi cố gắng kéo ra một cái nhìn giống như nụ cười sáng ngời, “Tôi muốn chuyển về nhà mình.”

Ánh mắt lấp loé mấy lần rồi chuyển hướng sang một bên, ửng đỏ trong đôi mắt nay đã tạo ra nước mắt, “Sau đó, mấy ngày sau liền muốn tới Hoành Điếm đóng phim, chuyến đi… này chắc là mấy tháng, tiếp theo đó thì càng bận, nói chung, theo lịch trình, cho đến sang năm, coi như trở về cũng chỉ còn sót vài dấu chân”

Nhiều lý do hợp tình hợp lý như vậy, cậu rời đi hợp tình hợp lý như thế, Tần Hữu có phải hay không sẽ bớt áy náy?

Khi Sở Dịch cúi đầu, ánh mắt đảo qua bắp chân đang bó bột của Tần Hữu, trong giây phút đó, cậu thấy được tất cả ẩn nhẫn, chịu đựng của cậu cơ hồ muốn sụp đổ.

Cậu mong muốn dường nào bản thân có thể ở lại bên cạnh Tần Hữu, tự tay chăm sóc hắn trong những ngày hắn không tiện đi đứng, tận mắt nhìn thấy vết thương của hắn khép lại.

Cậu hi vọng thật nhiều, có thể cùng hắn sớm sớm chiều chiều, trải qua bốn mùa, đảo mắt đi qua chục năm, mãi cho đến khi răng rụng, tóc bạc màu.

Sở Dịch đem đầu chôn tại đầu gối Tần Hữu, dù đã cực lực kiềm chế nhưng đôi vai vẫn mơ hồ rung động.

Tần Hữu cực lực bám chặt lấy tay vịn, mím chặt môi, hàm răng gắt gao cắn chặt mới miễn cường kiềm chế được cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng.

Rất lâu sau đó, Tần Hữu nhớ tới ngày hôm nay, chỉ nhớ rõ ánh mặt trời rừng rực, xen giữa những lá cây xanh ven đường là những bông hoa tường vi, màu sắc kia, thật sự sáng tới chói mắt.

Ngày hắn xuất viện, trợ lý trước tiên đem hắn tới khu biệt thự.

Hôm nay là buổi trưa cuối tuần, lúc mở cửa ra, hắn tựa hồ còn nghĩ bên trong sẽ có người nhảy ra, mang theo ánh mắt sáng lấp lánh cùng ý cười vui vẻ gọi hắn Chú Tần.

Tần Hữu chống gậy, bước chân sắp sửa đụng tới bậc thang, trầm giọng mở miệng, “Tôi tự đi lên.”

Khó khăn bò lên lầu hai, đi qua hành lang, mở cửa gian phòng kia, hắn mới có thể tin rằng Sở Dịch đã rời đi thật.

Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức, giống như mấy tháng, trước khi Sở Dịch tới ở.

Giống như cậu chưa từng tới.

Đột nhiên TV xoạt xoạt một tiếng, Tần Hữu bỗng dưng quay đầu lại, hắn nhìn thấy, phòng để áo, cửa đang mở.

Trong một phút hoảng hốt như vậy, hắn đã cho rằng Sở Dịch sẽ đi từ đó ra, trên người mặc một bồ đồ mới được cậu phối hợp tỉ mỉ, dùng hai mắt mở to, môi mím chặt, nụ cười có chút căng thẳng, im lặng không nói gì, mong đợi tán dương từ hắn.

Tần Hữu đứng yên tại chỗ thật lâu, nhưng trong phòng trống rỗng, yên tĩnh đến mức không nghe được bất cứ âm thanh gì.

Giống như Sở Dịch chưa từng tới đây.

Nhưng lại giống như, cậu chưa từng rời đi.

Giống như, một giây sau, cậu sẽ từ một cái góc nào đó mà nhảy ra.

Tần Hữu cơ hồ chạy trối chết, trợ lý đỡ hắn lên xe.

Mãi cho đến khi xe được lái ra khỏi khu biệt thự, hắn mới có thể hơi hơi bình tĩnh mà mở miệng: “Khu này, cho người dọn dẹp một chút, đồ đạc đều phải che lại.”

Vị trợ lý nhất thời ngạc nhiên, đây chính là nói Tần Hữu muốn đem nơi này phong kín lại, ít nhất, trong thời gian sắp tới, hắn sẽ không ở đó.

Là người trực tiếp chứng kiến, vị trợ lý đương nhiên biết lý do, đối với chuyện Tần Hữu cùng Sở Dịch, đây là lần đầu tiên hắn hoài nghi có phải hắn đã làm sai.

Xuyên qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy ánh mắt cô đơn đến không có một tia sức sống của Tần Hữu, lần đầu tiên trong đời, hắn nhìn thấy vẻ mặt này của Tần Hữu.

Nghĩ đến cái gì đó, hắn nói: “Nếu không, ngài tới tiễn cậu ấy đi.” Liếc nhìn thời gian, “Hiện tại đi sân bay vẫn kịp.”

Tần Hữu khóe môi vẫn cứ lạnh lẽo, ngang ngạnh như vậy, “Không cần.”

Sau đó, hắn nói ra một địa chỉ.

Đây là tòa biệt thự đặc biệt gần sân bay.

Tần Hữu sau khi về đến nhà, tự giam mình trong phòng làm việc, không đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi bóng đêm nặng nề kéo tới, bên trong nghe không được bất kỳ động tĩnh gì, vị trợ lý không yên lòng, đành gõ cửa: “Tần Hữu”.

Lại gõ cửa mấy lần, vẫn không có trả lời.

Hắn cẩn thận mở khóa cửa, đẩy cửa ra, trong phòng tối tăm một mảnh, không bật đèn.

Mà Tần Hữu ngồi trước cửa sổ lớn nhất, một tay để trên tay vịn xe lăn, một tay khác đặt trên đùi.

Trợ lý đi tới bên cạnh hắn, hắn giống như cũng không phát hiện ra, giống như bức tượng đá mà ngồi đó, không nhúc nhích.

Chỉ là ánh mắt ngơ ngác xuyên qua tấm cửa sổ pha lê nhìn tới bầu trời xanh sẫm trên cao.

Bầu trời đêm bao la sâu thẳm, có ánh sáng nho nhỏ từ từ bay lên, sau đó, biến mất trong màn đêm thâm trầm đó.

Trợ lý liền đến gần hơn chút.

Ánh mắt lần thứ hai trở lại trên người Tần Hữu, hắn sợ hết hồn.

Nương theo ánh sáng nhạt bên ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy rõ ràng, trên gò má quanh năm đóng băng của Tần Hữu có một hàng nước.

Một suy nghĩ 3 thoughts on “Thư tình [40]

  1. Pingback: Thư tình gửi Tần thúc | Đông chí

Gửi phản hồi, góp ý