Thư tình [69]

Tiêu chuẩn

Chương 69: Phiên ngoại hai: Chỉ cần em vẫn là em. END

Sở Dịch vòng tay ra sau buộc chặt tạp dề, dáng người như ngọc đứng trước gương, phía đối diện có một người đàn ông đang cầm trong tay điện thoại quay hình cậu.

Khu bình luận trong khung phát sóng trực tiếp nhất thời sôi trào, các loại lễ vật vèo vèo được tặng ra, bình luận chạy nhanh tới mức cơ bản không đọc được, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự yêu mến nhiệt tình: “Gào gào gào ngao u!! Nam thần mặc đồ phong cách người vợ đảm đang gì đó, tôi đều thích!”

“Lão công, em đến đây!”

“Bộ dáng nam thần nấu cơm quả thực đẹp đến nghịch thiên mà, khiến người ta vì anh mà sinh nhiều nhiều đứa nhỏ!”

Bỡn cợt trêu tức cũng có:

“Ha ha ha ha, tiểu thịt tươi đây là muốn trực tiếp dạy 101 cách nấu mì ăn liền sao?”

Người đàn ông đang chuyên chú nhìn bình luật đang chạy điên cuồng trong màn hình miễn cưỡng nhìn ra mục đích của bình luận này, vừa cười vừa đọc cho Sở Dịch nghe.

Hậu kỳ của phim truyền hình “Nam Sơn Điều” đã hoàn thành, buổi trực tiếp ngày hôm nay là để làm nóng trước cho kỳ tuyên truyền.

Vì muốn rút ngắn khoảng cách với người hâm mộ, ngôi sao phát sóng trực tiếp bây giờ cũng không còn là mới mẻ.

Lựa chọn để Sở Dịch quay cảnh sinh hoạt hàng ngày là ý tứ của người đại diện, chọn nấu ăn chính là Sở Dịch lấy ra loại công phu vẫn ém dưới đáy hòm, độ hòa hợp lần này được xoát đến đầy đủ triệt để.

Người đàn ông vừa dứt lời, Sở Dịch hỏi: “Cái gì?”

Người đàn ông kia lặp lại một lần nữa: “Hỏi cậu xem có phải là muốn dạy họ 101 cách nấu mì không.”

Sở Dịch hơi trừng mắt, “Ý tưởng cũng hay đó, hay là cùng tôi học nấu ăn đi.”

Nói xong mở nắp hột thủy tinh trên bàn ra, phía dưới chính là cá chép nguyên con đã được róc vảy và lấy đi nội tạng.

Bình luận càng thêm điên cuồng, nhưng lúc này Sở Dịch không thấy được, bưng cái đĩa tới trước màn hình, mỉm cười rực rỡ: “Ngày hôm nay liền nấu món cá chua ngọt.” Quay người đem cá đặt trên cái thớt gỗ, nghiêm túc cần lấy dao xử lý cá.

Dùng nhiều loại gia vị đem cá ướp thật ngon, động tác của Sở Dịch liên tục gọn gàng phi thường nhanh, vừa nhìn liền biết là người có tay nghề lâu năm.

“Trước tiên ướp cá trong mười phút, ” Sắc mặt cậu vô cùng nghiêm túc.

Rửa tay sạch sẽ, lại bắt đầu cắt tỉa hành gừng trang trí, Sở Dịch quay đầu liếc mắt nhìn máy quay hình, nói: “Kỳ thực tôi rất thích tự nấu ăn, nhưng bình thường có rất ít cơ hội, chủ yếu là bận quá.”

Người đại diện đứng ở một bên liền tiếp lời: “Ngày nào đó nếu không đóng phim nữa, cậu còn có thể khai trương nhà hàng do chính mình làm bếp chính.”

Động tác tay của Sở Dịch không ngừng lại, nghe nói như thế liền nở nụ cười, gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, ước mơ của tôi là trở thành đầu bếp giỏi diễn xuất, diễn viên giỏi nấu ăn.”

Nói xong liền hướng ống kính nháy mắt nghịch ngợm.

Trong lúc nhất thời, khu bình luận cơ hồ muốn nổ tung màn hình, yêu mến cuồng nhiệt không hề che lấp được.

Màn hình di động không lớn lắm, tư thái Sở Dịch cao to kiên cường cùng chiếc tạp dề buộc ên ngoài chiếc sơ mi trắng.

Không chỉ không hề làm mất đi nửa phần vẻ đẹp mạnh mẽ anh tuấn của cậu, trái lại còn giúp cậu thêm vài phần ôn nhu tao nhã.

Chủ đề của buổi phát sóng trực tiếp là cơm trưa, cơm trưa đương nhiên không chỉ có một món ăn, thừa dịp đang ướp cá, Sở Dịch bắt đầu làm món gà quay muối tiêu, ngón tay khớp xương rõ ràng không nhanh không chậm thành thạo điêu luyện nấu ăn.

Lúc Tần Hữu đi vào chính là nhìn thấy bức tranh như vậy.

Hình ảnh như vậy kỳ thực Tần Hữu đã xem qua vô số lần, mà nhìn màn hình điện thoại di động trong tay nhân viên công tác, phản ứng đầu tiên của ngài Tần lại là vẻ đẹp của Sở Dịch vốn chỉ nên thuộc về một mình hắn cũng bị người ta nhòm ngó. 

Nhưng là một người đàn ông thành thục không nên tính toán chi ly như vậy.

Biết là đang phát sóng trực tiếp, Tần Hữu liền đứng lại ở ngoài vị trí được quay lại, trầm mặc không nói.

Người đại diện của Sở Dịch thấy hắn đi vào, khẽ cười, đôi môi mỏng mấy máy mấy lần, giọng nói đè thấp nhất có thể mà nói với Tần Hữu: “Cậu ấy rất được yêu mến.”

Tần Hữu gật đầu, ánh mắt chỉ dừng lại ngắn ngủi trên mặt cô, rất nhanh lại chuyển về phía Sở Dịch.

Sở Dịch được yêu mến, chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao?

Hắn yên lặng nhìn Sở Dịch đang bận rộn nhưng không loạn, đúng vào lúc này, Sở Dịch đã nhào bột xong, đặt lại vào trong bát thủy tinh: “Cũng không sai biệt lắm, làm xong cái này….”

Quay đầu nhìn về phía ống kính, tầm mắt vừa vặn đụng phải ánh mắt của Tần Hữu.

Đôi mắt thâm thúy của Tần Hữu bao hàm cả ý cười nhẹ, Sở Dịch: “…”

Cơ hồ tất cả mọi người thấy rõ cậu ngẩn ra, giọng nói cũng trì trệ trong nháy mắt.

 Nhưng ánh mắt Sở Dịch lập tức càng thêm sáng ngời, độ cong khóe môi càng lớn hơn, tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, nói tiếp: “Xong cái này, cá có thể cho vào nồi rồi.”

Khó trách cậu lại thấy bất ngờ, lúc này còn chưa tới mười một giờ, bình thường giờ này Tần Hữu vốn đang ở công ty.

Lên màn ảnh cùng đối mặt với Tần Hữu, hai chuyện này có tách ra cũng không khiến Sở Dịch căng thẳng.

Nhưng không biết tại sao, thời gian cậu và Tần Hữu ở cạnh nhau cũng không tính là ngắn, nhưng lên màn ảnh trước mặt Tần Hữu vẫn khiến cậu thấy xấu hổ đỏ mặt.

Cho nên, Sở Dịch tuy rằng thích ứng để nói chuyện và thần sắc giống như bình thường, nhưng nếu quan sát rõ ràng cũng không khó phát hiện ra nụ cười của cậu trở nên căng thẳng, lỗ tai căn bản nhuốm một tầng ửng đỏ.

Có người hâm mộ mắt sắc, trong khu bình luận rất nhanh có người bình luận:

“Chồng em vừa nhìn thấy gì vậy?”

“Nam thần vừa nãy mới nhìn thấy gì vậy? Cầu được nhìn, biểu tình vừa rồi thực sự là rất đẹp.”

Lúc đầu chỉ có mấy cái, rất nhanh mọi người cùng nhau bình luận, không lâu sau liền đồng lòng mà bình luận giống nhau.

Hơn nữa còn cùng nhau bình luận suốt mấy phút, cho đến khi Sở Dịch vừa nói vừa chọc cười, vừa đem cá chua ngọt đã được nấu xong đặt trên bàn vẫn không dừng lại.

Những người ở đây đương nhiên không thể đem ống kính chuyển hướng Tần Hữu, vống là muốn người đại diện của Sở Dịch lừa gạt trả lời câu hỏi của người hâm mộ, nhưng không biết tại sao Tần Hữu lại đứng bất động ở một bên.

May là trong khung bình luận vẫn còn ít câu hỏi khác.

Nhân viên công tác nhanh trí đem mấy câu hỏi khác biệt này đọc lên: “Tại sao lại muốn nấu món này? Là vì cậu đặc biệt thích ăn cá chua ngọt sao?”

Bản thân Sở Dịch đối với bình luận điên cuồng của người hâm mộ vẫn không hề hay biết, một tay đảo cơm một tay cho thêm gia vị vào canh, ánh mắt sáng lên trong suốt như có như không mà liếc về phía Tần Hữu một cái, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Một người vô cùng quan trọng với tôi rất thích món này.”

Sau đó ý cười càng lớn hơn, “Cho nên, tôi cũng thích.”

Cậu sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội nào để biểu lộ tình cảm với Tần Hữu, chính là như thế đó.

Khóe miệng Tần Hữu giật một cái, ánh mắt thâm thúy không ngừng khóa chặt trên khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng của Sở Dịch, thần sắc không thay đổi nhiều, nhưng trong đầu có bao nhiêu xúc động, chỉ có mình hắn tự biết.

Mà lúc này, người hâm mộ đang xem phát sóng gần như lâm vào trạng thái điên cuồng.

Người đại diện của Sở Dịch nhìn màn hình, tức giận muốn dựng đứng tóc lên, lại nhìn hai người đàn ông đang lửa nóng phát ra tung tóe trước mặt mình đây, quả thực muốn dỡ nhà, bình thường trong hiện thực mắt qua mày lại còn chưa đủ sao, còn cần ở trên phát sóng trực tiếp còn tú ân ái nữa?

 Chưa nói tới phát sóng trực tiếp còn đang diễn ra, chỉ riêng khí tràng cấp trên uy nghiêm trên người ngài Tần cũng đủ khiến cô không có chút biện pháp nào với Sở Dịch.

 Sở Dịch lúc này trước màn ảnh thật giống như cá gặp nước, một bên giảng giải một bên cùng người hâm mộ giao lưu, khóe mắt vẫn như cũ không quên chăm sóc ngài Tần nhà cậu.

Tần Hữu cười giống như không cười mà nhìn cậu nửa ngày, không biết nghĩ đến cái gì mà theo bản năng liếc nhìn điện thoại di động trên tay người đại diện.

Vốn là một màn kín đáo trước mặt mọi tú ân ái, nhưng ngay lúc Tần Hữu liếc nhìn này, tình thế đột nhiên phát sinh thay đổi lớn.

Không biết là ID nào đăng lên, một nhóm mắt sắc đột nhiên bình luận ngay phía dưới màn hình: “Kinh hãi kinh hãi, muốn ngất tại chỗ! Weibo nam thần Chỉnh Tề vừa đăng bức ảnh bữa cơm trưa của hắn, caption là món hắn thích nhất chính là cá chua ngọt!!!”

Tần Hữu sững sờ, qua vài giây mới phản ứng được nam thần Chỉnh Tề là ai.

Tề Hạ diễn cùng Sở Dịch trong hai bộ phim “Thành phố không ngủ” và “Nam Sơn Điều”, cùng Sở Dịch bị người hâm mộ kéo lại thành một cặp nam nam.

Lựa ngay thời điểm Sở Dịch phát sóng trực tiếp mà đăng cá chưa ngọt, đây là cố ý đi?

Trong lòng hắn lập tức không thích, ánh mắt cũng từ từ mà tối đi.

Sở Dịch vẫn như cũ mà bận đến bận đi trước màn hình, người hâm mộ bình luận cái gì hắn nửa điểm cũng không biết.

Khu bình luận trong phát sóng đã xoát tới không thể kiểm soát được, ví dụ:

“Cứu mạng, nam thần Chỉnh Tề vừa phát weibo, thực sự là cá chua ngọt, lâu như vậy làm fan của Chỉnh Tề couple, ngày hôm nay được phát đường đột nhiên có chút không kịp chuẩn bị ~~”

Hay:

“Trực tiếp phát kẹo & trực tiếp ngược cẩu, cẩu độc thân tôi đây muốn móc ra 82 năm thức ăn cho chó.”  

Nhìn ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Tần Hữu, người đại diện của Sở Dịch lúng túng mà nở nụ cười gượng với hắn, nhưng trong đầu cô thì cơ hồ muốn cười ngất.

Này thì hai người tú ân ái trên sóng trực tiếp! Đáng đời ha!

Vui muốn chết a, có biết hay không a.

Phát sóng trực tiếp thêm mười phút nữa rốt cục cũng dừng, tiễn người đại diện cùng nhân viên công tác, Sở Dịch mệt đến mức ngã ngồi trên ghế salon, thấy Tần Hữu ngồi ở một bên, lập tức tiến vào trong lồng ngực của hắn.

Tần Hữu còn vì chuyện vừa rồi mà không thích, trong đầu đã đem xã hội hiện nay cùng vòng giải trí quần ma loạn vũ một trận, đương nhiên còn có Tề Hạ, tất cả đều được thăm hỏi một phen.

Mà theo chủ trương hành động nhất quán của hắn tuyệt đối sẽ không làm khó dễ Sở Dịch, không quản đó là việc gì đi chăng nữa.

Không chỉ không trách tội, nghĩ Sở Dịch vì sáng nay quay trực tiếp mà dậy sớm chuẩn bị, mấy tiếng sau còn lên máy bay đi A thị, Tần Hữu thậm chí còn có chút đau lòng.

Xoa xoa lưng Sở Dịch, tận lực đem giọng nói trở nên nhu hòa nhất có thể: “Cơm nước đều sẵn có, ăn rồi lên ngủ một lát.”

 Tuyên truyền cho phim truyền hình bắt đầu chính là khua chuông gõ mõ, Sở Dịch lần này đi hơn một tháng.

Sở Dịch biết Tần Hữu giữa ngày từ công ty trở về nhà chính là vì muốn tiễn cậu lên máy bay, đầu dựa vào trên ngực Tần Hữu, giơ tay giữ lấy vai hắn, lầu bầu giống như làm nũng: “Em không thích ra ngoài.”

Tần Hữu ra vẻ không hiểu mà nói: “Tôi thấy em chính là rất thích mới đúng.”

Sở Dịch bị hắn chọc cười, thái độ càng ngày càng thản nhiên, “Em ghét việc mình không mang theo chú, chỉ có mình em ra ngoài.”

Trong đầu Tần Hữu thoáng thư thản một chút, vốn muốn ôn tồn một chút, nhưng thời điểm nhấc tay lên nhìn thấy đồng hồ lý trí vẫn chiến thằng tình cảm, vỗ vỗ lưng Sở Dịch: “Tôi đi chuẩn bị cơm, trễ chút nữa là không còn kịp rồi.”

Hắn nói có đạo lý, Sở Dịch cũng không dây dưa nữa.

Chờ Tần Hữu rời đi, Sở Dịch nằm trên ghế sa lông, dường như nghĩ đến cái gì đó mà lấy điện thoại di động ra lướt weio, bị nguyên màn hình toàn Chỉnh Tề couple làm cho cả kinh mà nhảy cỡn lên từ ghế sô pha.

Chẳng trách vừa nãy trước khi rời đi người đại diện lại cho cậu một ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, Sở Dịch liếc mắt nhìn phòng bếp một cái, lại quay lại nhìn màn hình điện thoại di dộng, trong lòng nước mắt muốn chảy thành sông.

Này là có chuyện gì, cậu cũng muốn quỳ Tề Hạ, không có chuyện gì lại đăng ảnh cơm trưa, lại còn là cá chua ngọt.

Sở Dịch cảm thấy bản thân bị Tề Hạ hoặc đoàn đội của Tề Hạ đánh bại hoàn toàn.

Muốn đăng cá chua ngọt thì cứ đăng nhưng sao lại nhất định phải đăng vào hôm nay.

Sở Dịch lại không cảm thấy Tần Hữu sẽ thật sự cho là cậu cùng Tề Hạ có cái gì.

Nhưng màn tú ân ái của cậu a, cứ như vậy bị lẫn lộn…(╯‵□′)╯︵┻━┻ hôm nay đưa Sở Dịch tới sân bay vẫn là Tần Hữu, Sở Dịch ngồi trong xe nửa ngày, nghiêm túc tổ chức từ ngữ rồi mở miệng: “Cái kia, hiện tại vòng giải trí có phong trào bán hủ, nhưng thực ra em cùng Tề Hạ không hề có tận lực đi theo phong trào này, thuẩn túy là do người hâm mộ ồn ào mà thôi.”

Tần Hữu không ngờ tới Sở Dịch sẽ trực tiếp giải thích, sửng sốt một chút.

Nghĩ việc nói chuyện này cũng không ý tứ, hắn chỉ ừ một tiếng xem như trả lời.

Nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Sau này ra ngoài dù có phải đi nơi thâm sơn cùng cốc nào, nếu muốn ăn gì thì cứ nói với tiểu Phùng, em sai cậu ta làm như thế nào thì tiền lương cậu ta nhận được cũng tương xứng với phần vất vả này.”

Thể hiện rõ là không muốn nói chuyện này, Sở Dịch cũng không tiện nói gì thêm, nhưng trong đầu vẫn thấy không sảng khoái, cậu rõ ràng là người đã có gia đình, nhưng lại bị mọi người xách ra đi cùng đôi với người khác, đây là cái chuyện gì?

Mắt thấy sân bay không còn xa, Sở Dịch đột nhiên mở miệng: “Chú Tần.”

“Hả?”

“Nếu có một ngày, em không thể tiếp tục như bây giờ xuất hiện sặc sỡ lóa mắt trước mặt công chúng để làm việc kiếm tiền, chú còn yêu em không?”

Đây vốn là việc không cần phải hỏi, Sở Dịch thật ra chỉ là muốn đưa ra chút ám chỉ.

Nhưng Tần Hữu không chỉ không nhận được ám chỉ của cậu, trái lại còn hơi nhíu mày, liếc nhìn cậu một cái, khóe miệng cong lên trêu cậu: “Sao? Tôi lúc nào nói qua lời yêu thích?”

Nụ cười vốn không rõ của Sở Dịch đột nhiên triệt để không còn, quay mặt sang một bên, hầm hừ: “Ngày hôm nay chú coi như em rời nhà trốn đi đi.”

Tần Hữu bị cậu chọc cười, “Rời nhà trốn đi trong bao lâu?”

Sở Dịch cũng không nhịn được mà cười, tức giận nói: “Hai tháng, xem tâm tình.”

Tần Hữu phối hợp đem lông mày càng nhíu chặt, “Nghiêm trọng như thế?”

Sở Dịch kiêu ngạo mà rướn cổ lên, nguýt hắn một cái, “Không phải sao?”

Đang nói chuyện, xe đã dừng trước sân bay.

Thời điểm Sở Dịch quay đầu nhìn Tần Hữu, Tần Hữu nghiêng người thay Sở Dịch cởi đai an toàn.

Cùng lúc đó, Tần Hữu tiến đến gần tai cậu, hạ thấp giọng trả lời Sở Dịch: “Chỉ cần em vẫn là em.”

Nói xong, tay xoa xoa đầu cậu, rất nhanh rời mắt đi chỗ khác.

Sở Dịch mở cờ trong bụng, nhào tới trước ôm lấy Tần Hữu hung hăng hôn một cái, người đàn ông này a, luôn luôn xem thường dùng ngôn từ mà biểu đạt tinh cảm, hắn có thể yên lặng vì cậu mà làm tất cả mọi chuyện, nhưng cố tình công phu miệng lưỡi lại vô cùng gian nan.

Chỉ cần em vẫn là em, đây là lần đầu tiên Tần Hữu biểu lộ với Sở Dịch.

Tuần đầu tiên Sở Dịch ra ngoài là ở vùng phía tây, vài ngày sau, vào hôm thứ sáu, buổi chiều máy bay của cậu hạ cánh xuống sân bay tại C thị.

Sở Dịch mang theo đồ đi ra đại sảnh, xe của đài truyền hình đã đỗ và đợi bên ngoài.

Lần này, cậu là đến làm khách quý cho chương trình Chân Nhân Tú của đài truyền hình.

Sở Dịch mang theo tiểu Phùng đi theo nhân viên công tác khách khí hàn huyên vài câu, mới vừa ngồi lên xe, nhân viên công tác đã nói với cậu: “Cậu Sở, có thể đợi thêm năm phút không? Máy bay của ngài Tề bọn họ cũng sắp hạ cánh, người lập tức sẽ đi ra.”

Sở Dịch sững sờ, không phải lần này là một nam diễn viên diễn vai phụ trong phim “Nam Sơn Điều” cùng cậu tham gia kỳ chương trình này sao, sao đã đổi thành Tề Hạ rồi?

Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, “Được thôi.”

Lúc này bốn phía đều không có những người không có liên quan, Sở Dịch ngồi ở trong xe cũng không đóng cửa lại.

Vài phút sau, thân ảnh cao to thon dài của Tề Hạ xuất hiện ở cửa lớn, đương nhiên còn mang theo hai nữ trợ lý già dặn khôn khéo.

Đến tột cùng cũng là một ngôi sao tuyến một, thời điểm nhân viên công tác chào đón, Tề Hạ cũng chỉ gỡ xuống kính râm, hơi gật đầu một cái.

Dù sao cũng là tiền bối, Sở Dịch dù không tình nguyện chạm mặt hắn đến đâu cũng phải đi ra ngoài chào hỏi.

Nhưng chân cậu còn chưa bước ra, Tề Hạ liền nhìn thấy cậu, lập tức mở to hai mắt, biểu tình giống như thấy quỷ mà quay người hướng về phía sau chiếc xe kia.

Sở Dịch: “…”

Đúng là còn biết lúng túng, biết là lúng túng thì cũng đừng làm mấy chuyện khiến người khác hiểu lầm a.

Lại còn là cá chua ngọt!

Xe rất nhanh liền rời khỏi sân bay, Sở Dịch gọi Tần Hữu báo bình an, biết Tần Hữu đã xong hết việc cần làm, đang rời công ty.

Sở Dịch lúc này mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, cúp điện thoại, ngồi trên xe nhàn rỗi không có gì làm, liền lấy điện thoại di động ra, mở wechat lên, nhắn cái tin cho Tần Hữu: “Đại gia!”

Rất nhanh liền nhận được Tần Hữu trả lời hai dấu chấm hỏi.

Giống với phản ứng trong tưởng tượng của cậu, Sở Dịch lập tức trả lời:

“Bạn trên mạng của bạn muốn kiếm ít tiền nạp điện thoại, chỉ cần khen ngợi 998, bạn liền có được một hoạt náo viên cá nhân chỉ thuộc về riêng mình bạn.”

Ngài Tần đang ở xa ngàn dặm đang dở khóc dở cười mà nhìn màn hình điện thoại.

Mà rất nhanh, trên màn hình điện thoại của Sở Dịch bắn ra một bao lì xì, nhận lấy, là được một cái.

Liên tiếp mấy bao được gửi đi, Sở Dịch lần lượt mở từng bao một, một năm tiền điện thoại đều có chỗ dựa rồi.

Sở Dịch cười ha hả mở quay phim hướng điện thoại ra phía ngoài cửa xe, nói: “Hiện tại chúng tôi đang trên đường, thời tiết tại C thị hôm nay rất tốt.”

Video quay rất ngắn sau đó liền gửi đi.

Tần Hữu chỉ trả lời cậu một hàng chữ: “Hoạt náo viên cá nhân trị giá 998 đâu?”

Sở Dịch quay đầu nhìn cửa kính xe tối màu, hơi cúi đầu xoa xoa mái tóc, lúc này mới đem ống kính chuyển về mặt mình, nháy mắt mấy cái: “Em cũng rất tốt, chú nhìn mặt em nè.”

Lần thứ hai gửi đi video, cúi đầu nhìn Tần Hữu trả lời mà ngốc hề hề cười một mình.

 Lái xe là tài xế của đài truyền hình, không biết rõ tình hình nên vẫn luôn nhìn thẳng phía trước.

Ngược lại là tiểu Phùng quay đầu lại liếc nhìn Sở Dịch một cái, chỉ muốn đỡ trán, này cũng thật là, tú ân ái đến một điểm tự giác là ngôi sao cũng không có.

Sở Dịch bên này đang không biết mệt mà là hoạt náo viên cá nhân, bên kia tiểu Phùng lại nhận được một cuộc điện thoại.

Nghe đầu bên kia điện thoại nói xong, hắn đè lại micro, thừa dịp Sở Dịch không quay video, nói với Sở Dịch: “Anh Sở Dịch, xe phía sau nói ngài Tề muốn đi cổ trấn làm quen trước rồi mới về khách sạn.”

Sở Dịch không ngạc nhiên mà ừm một tiếng, nói: “Chúng ta cùng đi đi.”

Trên chiếc xe phía sau kia là nhân viên của đài truyền hình gọi đến, điểu này hiển nhiên là muốn hỏi bọn họ có muốn đi cùng hay không.

Làm quen phim trường trước khi nghỉ ngơi, Tề Hạ là một tiền bối chuyên nghiệp đến mức này, Sở Dịch quả thật không cần suy nghĩ mà đáp ứng.

Đang nói chuyện, chiếc xe phía sau liền vượt qua xe bọn họ đi đằng trước, tài xế chuyển hướng, Sở Dịch ngồi trên chiếc xe này đi theo phía sau mà rời khỏi cao tốc.

Trực tiếp tường thuật vẫn không dừng lại, Sở Dịch thông báo với Tần Hữu vài câu về lịch trình tiếp theo, càng tới gần cổ trấn, non nước tươi đẹp ven đường càng ngày càng rõ ràng.

Sở Dịch nói với Tần Hữu: “Phong cảnh nơi này rất đẹp, tuy rằng phía trước là cổ trấn do sở điện ảnh dựng lên, nhưng đi về phía tây thực sự là cổ trấn, là khu du lịch, chúng ta sau này rảnh rỗi có thể cùng nhau đi tham quan.”

Tần Hữu trả lời: “Có thể.”

Sở Dịch cười cười, tài xế lúc này đột nhiên mở miệng, “Nhìn.”

Sở Dịch thông qua cửa sổ xe nhìn thấy thạch đá cao chót vót tạo thành cổng, hai bên là những ngôi nhà tường trắng ngói xanh.

Xe phía trước đến sớm hơn xe bọn họ, đứng ở bên ngoài cổng chào, Tề Hạ cùng người của hắn đã xuống xe, Sở Dịch nhìn thấy hai cô gái nhìn tuổi không lớn lắm đang hưng phấn móc ra quyển sổ từ trong balo, đưa tới trước mặt Tề Hạ, hiển nhiên là gặp fan.

Tiểu Phùng mở cửa xe, Sở Dịch đeo kính râm rồi mới bước xuống, lúc này mới biết diện tích trấn nhỏ không hề nhỏ, bọn hắn đi vào cũng không tránh khỏi mệt nhọc, cũng may là có xe điện, chỉ là bọn hắn phải đợi tại cửa một lát.

Trong lúc chờ, Sở Dịch nhìn khắp nơi, vùng sông nước phía nam, những con đường trên trấn nhỏ đều có vế loang lổ đá xanh, rất ít người đi đường, thoạt nhìn đặc biệt yên tĩnh.

Không nhịn được lại lấy điện thoại ra quay một đoạn video: “Chú xem, mấy ngày sau em sẽ quay chương trình ở đây.” rồi gửi cho Tần Hữu.

Mới vừa ấn gửi đi, đột nhiên nghe thấy tiếng con gái lanh lảnh: “Xin hỏi anh có phải là Sở Dịch không?”

Là hai cô gái vừa tìm Tề Hạ kí tên, Sở Dịch quay đầu lại, tháo kính râm khẽ cười: “Đúng vậy.”

Cô gái lấy quyển sổ đưa tới trước mặt cậu, đỏ mặt nói: “Anh có thể ký tên cho em không?”

Sở Dịch nhận sổ cùng bút từ tay cô gái, dứt khoát kí lên trên giấy đã được mở sẵn, chỉ chú ý nửa tờ giấy này có hình nửa cái trái xoan được dùng bút lông vẽ, rồi lại vội vã xem Tần Hữu trả lời, cũng không nghĩ nhiều, ký xong cười đem bút trả lại cho cô.

Cậu không nghĩ tới chính là, tay cô gái kia che đi chính là phân nửa hình trái tim còn lại.

Cô gái lấy lại quyển sổ, hai mặt giấy tạo thành một cái hình hoàn chỉnh, mặt bên có hai chữ rồng bay phượng múa: “Tề Hạ!”

Càng không nghĩ tới chính là, sau lứng cậu, Tề Hạ như gặp đại dịch mà nhìn cậu.

Ngày đầu tiên quay Chân Nhân Tú rất thuận lợi, mà cho dù có thuận lợi thì loại chương trình nổi tiếng là dựa vào dằn vặt nghệ sĩ này mà nói, mỗi ngày kết thúc Sở Dịch cũng mệt đến ngất ngư.

Hơn nữa buổi tối còn có phần quay đêm, lúc cơm tối rốt cục cũng trộm được chút nhàn rỗi, cơm nước xong liền về phòng nghỉ ngơi mà gọi điện cho Tần Hữu.

Vừa mở cửa phòng thì ở hành lang có người gọi cậu: “Sở Dịch.”

Quay đầu thấy Tề Hạ đang đi tới phía sau cậu, Sở Dịch nhìn chung quanh theo bản năng muốn rời đi.

 Cũng không phải bản thân TeefHaj có vấn đề gì khiến cậu muốn tránh mặt, hai người bọn họ kỳ thực trong sạch, Sở Dịch thuần túy không thích có người buộc cậu với hắn vào chung một chỗ.

Tề Hạ đi tới bên cạnh cậu, sâu sắc liếc cậu một cái rất nhanh rồi lại dời đi chỗ khác , đi vào một phòng nghĩ ở bên hành lang: “Anh muốn nói chuyện với em.”

Sở Dịch đành phải đi theo lưng hắn đi vào, cậu cho là Tề Hạ muốn nói chuyện với hắn một chút để làm sao loại bỏ mấy tin đồn.

Ai ngờ còn không đợi cậu đứng vững, Tề Hạ nói: “Lời nói hôm nay của anh có thể sẽ khiến em thất vọng, thẳng thắn mà nói, anh là thẳng nam, thẳng như ống thép không thể bẻ cong.”

Sở Dịch lập tức mở to hai mắt: “…” wtf? Đây là đang diễn cái gì?

Tề Hạ thẳng không thẳng liên quan gì tới cậu.

Biểu tình của Sở Dịch ngơ ngác, gò má trên gương mặt tuấn mỹ trắng nõn của Tề Hạ cũng nhuốm vài tia đỏ ửng, nhưng biểu tình của hắn lại dị thường nghiêm túc, một mặt chính khí nói: “Từ phương diện chuyên nghiệp mà nói, anh rất coi trọng em, nhưng chỉ đến thế thôi, anh hi vọng, em sẽ không ngày càng lún sâu.”

Lún cái đầu anh, Sở Dịch lúc này đã hiểu rõ ý hắn, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại bị hắn chọc tức mà bật cười.

Không đúng, chuyện cũng là do người hâm mộ truyền đi, cậu cũng là người bị hại, trên thực tế cậu cùng Tề Hạ ngoài lúc khớp lời kịch ra thì ít khi trò chuyện, Tề Hạ cuối cùng là dựa vào đâu mà đưa ra cái kết luận này vậy?

Mà tự nhiên Tề Hạ trực tiếp nói như vậy, cậu cũng không sợ ai mới là người không dễ chịu, Sở Dịch nói cũng rất thản nhiên: “Tề tiền bối, anh có phải là hiểu lầm gì không? Em đối với anh không có…”

Nói không thì không được, Sở Dịch thẳng thắn nhấc lên tay trái, quơ quơ nhẫn trên tay, tôi là người đã có chủ nha, anh hiểu lầm như vậy thật sự thích hợp sao?

 Sở Dịch cảm thấy bản thân đã lấy ra chứng cứ xác thực nhất nhưng Tề Hạ khẽ cau mày, chỉ nhìn cậu cũng không mở miệng, vẻ mặt đó giống như đang nói: “Không cần ngụy biện, tôi nhìn thấu hết thảy.”

Quả nhiên một lúc sau, Sở Dịch nghe hắn nói: “Biết tôi thích ăn cá chua ngọt, còn dùng cái phương thức kì lạ như vậy để… biểu lộ..”

Tề Hạ nói xong cũng tự đỏ mặt, nhưng hắn vẫn chống đỡ nói tiếp: “Như vậy chân tướng chỉ có một.”

Sở Dịch lập tức ngắt lời, rất nghiêm túc nói: “Chân tướng là người thích ăn cá chua ngọt chính là người nhà em. Nhưng, không nghĩ tới anh cũng không thích món này.”

Lời này của Sở Dịch rất trực tiếp nhưng cũng không quá gay gắt, nói xong còn mang theo chuyện khác giúp Tề Hạ có bậc thang bước xuống.

Cậu nhớ Yến Thu Hồng trước đây đã nói với cậu, mọi việc không muốn tính toán cùng Tề Hạ .

Yến Thu Hồng nói, Tề Hạ này có thể nói là khả năng diễn xuất thiên tài nhưng đạo lý đối nhân xử thế cùng âm mưu câu tâm đấu đá gì đó, hắn một mực không thể hiểu được, thật giống như có một vách tường thứ nguyên kiên cố, mà diễn giải của hắn với tâm tư của người đại diện của hắn với những đồn thổi bên ngoài mà nói là không có diễn giải, bản thân hắn ngốc đến khó thể tin được.

Đúng như dự đoán, lời Sở Dịch nói đến rõ ràng như vậy, Tề Hạ vẫn là nửa tin nửa ngờ mà nhìn cậu.

Tề Hạ run lên một lát mới mở miệng, “Anh cũng khá thích siêu trộm Cơ Đức, hắn cùng anh cũng có nhiều điểm tương đồng.”

Sở Dịch nghẹn trong đầu một đống máu, mà không chờ cậu có cơ hội thở dốc, Tề Hạ liền nghiêm túc nói: “Em còn trẻ, bị nhập diễn hoặc bị lời nói của người khác dẫn dắt, nhất thời nảy sinh tình cảm không nên có cũng có thể tha thứ, nhưng em đã biết sai đường thì nên quay đầu lại.”

Vẫn còn chưa dứt sao, Sở Dịch dở khóc dở cười, trí thông minh thấp ghê gớm, kém thông minh còn tùy tiện bắt nạt người khác?

Đang nghĩ xem có nên thừa dịp hai nữa trợ lý của Tề Hạ không có đây mà đơn giản một lần kích thích hắn đến cùng không, để Tề Hạ trước tiên ở trước mặt người hâm mộ quét sạch tin đồn không.

Chợt thấy Tề Hạ quay mặt sang một bên, không được tự nhiên nói: “Lần trước tại Hoành Đế khiến em rơi xuống nước, anh vẫn luôn rất áy náy, chuyện như vậy anh không muốn phát sinh một lần nữa.”

Sở Dịch lập tức ngây ngẩn cả người, Hoành Đế, rơi xuống nước?

Chốc lát mới nhớ ra trong lúc quay “Nam Sơn Điều” xác thực có một lần như vậy, lúc đó cậu không yên lòng Tần Hữu đã mua vé máy bay dự định quay về S thành, nhưng khi đóng phim lại không cẩn thận rơi xuống nước, buổi chiều liền ốm, uống thuốc xong liền hôn mê ngủ thiếp đi, nên phạm phải sai lầm: Lỡ chuyến bay.

Sở Dịch nhất thời trố mắt ngoác mồm, đưa ngón tay chỉ Tề Hạ, “… Là anh?”

Màn diễn đó cậu chính xác là đang diễn cảnh đánh nhau với Tề Hạ, hiện tại nhớ lại, đúng a, quả thật là Tề Hạ né cậu một chút nên cậu mới nhào vào trong nước.

 Nhưng khi đó có mấy chục con mắt, vài cái camera quan sát lại không phát hiện giữa cậu với Tề Hạ có việc gì, vậy rốt cuộc sao lại có kết luận vi diệu như kia?

 Sau một lúc, khả năng đột nhiên mới nghĩ ra việc này nếu chính hắn không nói còn không có ai biết, biểu tình của Tề Hạ từ từ trở nên ngạc nhiên, giơ tay chặn lại môi, thoáng trợn to hai mắt, con ngươi chuyển động, cẩn thận đánh giá sắc mặt Sở Dịch.

Sở Dịch bị hắn chọc tức mà cười, Tề Hạ há mồm còn muốn nói gì đó, đột nhiên từ cửa truyền đến một tiếng hắt xì.

Sở Dịch lập tức quay đầu nhìn sang, cậu nhìn thấy ở cửa đứng ba người, tiểu Phùng, Yến Thu Hồng.

Đương nhiên, còn có Tần Hữu.

Yến Thu Hồng cũng là một mặt không dễ chịu, còn Tần Hữu nghiêm mặt, thần sắc cũng có nhiều khó coi.

Tề Hạ cũng sững sờ tại chỗ, gương mặt tuấn mỹ chỉ còn một mảnh mờ mịt, hồn nhiên không biết mấy người sao lại xuất hiện ở đây.

Vẫn là Yến Thu Hồng ho nhẹ một tiếng đánh vỡ trầm mặc, cười nói với Tề Hạ: “Cậu sao lại ở đây, hai nữ trợ lý đang tìm cậu khắp nơi sắp phát điên rồi.”

Tề Hạ lúc này mới lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Sở Dịch, cúi đầu nhanh chân mà đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi thân ảnh Tề Hà biến mất tại cửa, Tần Hữu mới thu hồi ánh mắt nhưng vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như cũ.

Yến Thu Hồng sao lại ở đây thì Sở Dịch không biết, nhưng Tần Hữu hiển nhiên là muốn cho cậu bất ngờ, Sở Dịch cũng không để ý người khác còn ở bên cạnh, nhanh chân tiến lên ôm lấy Tần Hữu: “Chú Tần..”

Tần Hữu trầm mặc chốc lát mới giơ tay ôm eo cậu, “Chịu ủy khuất?”

Yến Thu Hồng ở một bên liều mạng nháy nháy mắt, Sở Dịch có một sóng não kì lạ là ai cũng có thể kết nối thông được chưa từng bị ai đánh bại, tuy rằng trong đầu có chút thất bại nhưng vẫn lắc đầu: “Không tính toán với hắn, em nhớ chú.”

Tần Hữu vỗ vỗ lưng cậu, xoa xoa trấn an, mà hai cái bóng đèn bên cạnh còn chưa đi, có chán ngán hơn nữa cũng chỉ có thể đến trình độ này.

Buổi tối Sở Dịch còn phải quay hình, bởi vậy, nói vài câu với Tần Hữu rồi chính mình đi tới phòng hóa trang.

Tiểu Phùng muốn đi theo nhưng Tần Hữu gọi hắn lại. Yến Thu Hồng thấy không đúng, chờ Sở Dịch rời đi, nói với Tần Hữu: “Tề Hạ chính là có chút ngây ngốc, kỳ thực cũng không có ác ý, chuyện lúc đó Sở Dịch rơi xuống nước, hắn chính là né người, tôi khẳng định không phải là do hắn đẩy, con người hắn chính là đặc biệt kiêng kị người đàn ông khác lần lượt tiếp cận hắn, đúng, chính là như vậy, ít nhất hắn không dám đánh chủ ý với đứa nhỏ nhà cậu, đúng không?”

Sắc mặt Tần Hữu âm trầm liếc nhìn tiểu Phùng: “Dọa dọa hắn một chút là được.”

Ngược lại suy nghĩ một chút, “Đừng ở chỗ này, tới nơi khác rồi làm.”

Tiều Phùng nhận lời, mà một trận dọa này, đến cùng có thể đến trình độ nào thì vừa đủ ha?

Hắn liếc mắt nhìn Tần Hữu đang lạnh lùng nghiêm nghị hơn nữa cũng không kiên nhẫn nên không dám hỏi.

Giống như thần mục tiêu, thần nhiệm vụ, thôi chính hắn tự nhìn rồi làm thôi.

Hai chuyện liên quan tới Tề Hạ này, Tần Hữu chỉ nghĩ là một khúc nhạc dạo ngắn.

Nhưng chuyện phát sinh tiếp theo lại ngoài dự liệu của mọi người.

Cuối thu năm đó, Sở Dịch đến S thị theo lời mời của một nhà Vệ Thị mà tham gia một chương trình trò chuyện.

Cậu thật ra chưa bao giờ cưỡng cầu Tần Hữu đến hiện trường quan sát quá trình ghi hình nào của cậu, nhưng lần này, Sở Dịch rất kiên trì, cho dù chương trình được quay vào chiều thứ hai, Sở Dịch cũng không quản xem Tần Hữu có bận việc gì hay không mà quấn lấy Tần Hữu để hắn đi cùng.

Tần Hữu vui vẻ chiều cậu, bởi vậy cũng không cần Sở Dịch phải phí nhiều ít miệng lười mà đáp ứng cậu.

Thời điểm Sở Dịch hóa trang xong, chạm mặt người chủ trì ở phía sau đài, người chủ trì liếc nhìn sắc mặt trắng xanh của người đại diện của Sở Dịch, hỏi Sở Dịch: “Kịch bản cứ quyết định như vậy sao? Không thay đổi? Dù sao cậu cũng còn trẻ.”

Sở Dịch kiên định trả lời, “Là như vậy.”

Rất lâu sau, rất nhiều người hâm mộ Sở Dịch đều không quên được ngày đó.

Tần Hữu ngồi dưới khán giả, thấy tận mắt Sở Dịch vì hắn mà một đường thông suốt thông báo việc lớn như vậy.

Cuộc trò chuyện tiến hành được một nửa, đề tài từ quay phim đến cuộc sống cá nhân của Sở Dịch.

Người chủ trì hỏi: “Tôi thấy ngón tay đeo nhẫn trên tay trái của cậu có đeo nhẫn, có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Sở Dịch nhấc lên tay trái, nhìn một chút, cười nói: “Cái này của tôi, là nhẫn kết hôn.”

Ống kính máy quay đặc tả ngón tay thon dài sạch sẽ của cậu, toàn trường quay nhất thời xôn xao.

Người chủ trì cũng làm bộ ngạc nhiên mà truy hỏi: “Nhẫn kết hôn, có phải tôi nên nghĩ cậu đã kết hôn rồi không?”

Sở Dịch cười gật đầu, “Đúng, tôi đã kết hôn rồi.”

Ánh mắt nhìn qua ghế khán giả ồn ào, dừng lại tại một điểm, đôi mắt đen láy của Sở Dịch đang nhìn khu ghế khán giả dưới ánh đèn rạng ngời rực rỡ, cậu cười nói: “Nửa kia của tôi là người ngoài giới giải trí, tôi hi vọng sinh hoạt của người đó không bị quấy rầy, cũng hi vọng mọi người vẫn luôn theo dõi tác phẩm của tôi.”

Tần Hữu ngồi dưới cả người cứng ngắc trong kinh ngạc, sống lưng thẳng tắp.

Mà hai cô gái ngồi ngay bên cạnh hắn lại đang che miệng mà khóc thành tiếng.

Chương trình được quay xong, đèn tắt người tán.

Tại phòng hóa trang phía sau, Tần Hữu mở cửa ra, Sở Dịch ngồi một mình ở bàn hóa trang, trầm mặc khong nói mà nhìn chính mình trong gương.

Tần Hữu chậm rãi đi tới, khom lưng, từ phía sau ôm cậu.

Ánh mắt của hai người đối diện trong gương, Tần Hữu nói: “Sẽ hối hận sao?”

Là minh tinh trẻ tuổi, việc công bố kết hôn có ý nghĩa như nào, hắn không tin Sở Dịch không biết.

Sở Dịch lắc đầu một cái, “Đây không phải là rất tốt sao? Em yêu diễn xuất, nhưng thật lâu trước kia, em giống như có mong muốn, nếu có thể diễn, cả năm chỉ diễn một bộ. Diễn viên là nghề nghiệp của em, thời gian còn lại em muốn dùng để hưởng thụ cuộc sống của mình.”

Cậu duỗi tay nắm chặt tay Tần Hữu: “Chú chính là cuộc sống của em.”

Sở Dịch chịu đủ những rắc rối vì các loại tuyên truyền, hoạt động mà bôn ba các nơi, liên tiếp những ngày tháng có nhà mà không thể về.

Đúng vậy, bây giờ cậu đã có gia đình, Tần Hữu chưa bao giờ mở miệng can thiệp công việc của cậu, đối với khó khăn của cậu xưa nay vẫn luôn chống đỡ, nhưng cậu không muốn Tần Hữu giống như bây giờ, cố gắng chỉ để có thể đưa cậu đến sân bay.

Sở Dịch càng không chịu được cậu lại bị công chúng kéo đến cùng người khác là cặp đôi rồi đàm luận, rõ ràng hắn mới là người yêu của cậu.

Tần Hữu sâu sắc thở dài, “Em a!”

Sở Dịch lại kiên định nói: “Em đã nghĩ rồi, còn bàn bạc với hậu trường, chú nghĩ em là đương thời mà quyết định sao?”

Ánh mắt Tần Hữu từ từ thâm trầm, chốc lát, trầm giọng trả lời: “Có thể, dù sao em vẫn đáng giá được điều tốt nhất.”

Sở Dịch cầm thật chặt tay hắn, “Chú chính là tốt nhất.”

Xuyên qua cửa sổ tối đen, ngoài cửa sổ chắc đã tối trời.

Tối hôm đấy, ở nơi bọn họ không thấy, rất nhiều vở kịch liên quan hoặc là không liên quan tới bọn họ đều đang diễn ra.

Người đại diện của Sở Dịch đang cùng người dưới quyền mà xem xét hồ sơ nghệ sĩ, nghiêm túc suy nghĩ xem có ai thích hợp nhất có thể tiếp nối Sở Dịch.

Yến Thu Hồng tìm được một quyển tiểu thuyết, mất ăn mất ngủ mà đắm chìm trong nó, mãi cho đến khi người nhà hắn không chịu được mà cướp sách đi, tức giận đem hắn kéo tới cạnh bàn ăn.

Lãng tử Triệu Ly Hạ đi khắp bụi hoa mà không dính mảnh lá nào đang ở một câu lạc bộ đêm, lần đầu tiên gặp được nửa kia của mình mà hắn vẫn luôn mong chờ.

 Mà sau khi trải qua kinh hãi lớn, Tề Hạ nam thần trong lòng vẫn còn sợ hãi như chim sợ cành cong mà ngồi ở trong phòng làm việc của công ty bảo an, vứt đi danh sách bảo tiêu được cung cấp cho hắn, ngẩng đầu ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, cách một tầng thủy tinh có một người đàn ông cao lớn tức giận đang mặc quần lót, lôi thôi lếch thếch đến mức không có một tia gay nào, nói với giám đốc bên cạnh: “Tôi chọn hắn.”

Cố sự mỗi thời mỗi khắc đều đang phát sinh, xưa nay chưa vì ai mà tạo ra ngoại lệ.

Vẫn luôn kéo dài, sinh sôi liên tục.

Toàn văn hoàn.

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Thư tình [69]

  1. Pingback: Thư tình gửi Tần thúc | Đông chí

Gửi phản hồi, góp ý